Mây trên biển lãng đãng, gió mưa bất định, một vị chân nhân áo bạc cưỡi gió trở về, mặt đầy vẻ suy tư, dưới chân ngân quang lấp lánh, thân pháp thần thông kia cực kỳ hiếm thấy, tựa kim phi kim – chính là Lưu Trường Điệt.
Vị Viễn Biến chân nhân này nhận được tin tức từ hồ, mới từ Thế Tề trở về, một đường đến tiêu đảo, phát giác bốn phía rất náo nhiệt. Xuyên qua từng tòa cung điện, một thiếu niên mặc hoa phục đang chờ đợi trên cao điện.
Thiếu niên này trông rất thông tuệ, dung mạo lại càng tuấn tú, hiếm có là khí vũ hiên ngang, thân hình ngọc lập, có chút khó xử chờ trong điện. Vị chân nhân này nhìn thấy, đầy hứng thú cười nói: